Tháng tư về bằng một chiều bão nổi, trời trở gió cho bối rối sắc hoa.
U uẩn sao…
Phà cập bến, người sang sông, còn ta để lại lòng ta một chút gì như buồn, như nhẹ tênh và trống rỗng. Con sông rộng, mùa mưa làm mặt sông chớm lạnh, lòng người chắc cũng lạnh, những chen chúc vội vàng.
Người rũ bỏ điều chi… Còn ta với những ô cửa vắng và chiều mưa bão. Xa xôi lắm đâu, giã từ mấy đâu…
Mưa che phủ hình hài cho ai về lối cũ, cho ai đi xa, cho lời ca ngả nghiêng bên đường vắng… Như mặt sông ngày bão buồn tênh, như ta ngồi đọc sách cho người nằm dưới mộ. Ngày bão nhiều mưa nên lạnh, nước mắt không như mưa, không lạnh bằng, cũng không nhiều bằng…
Ta vẫn đang cố sống tiếp những điều người dang dở. Lỡ tỉnh… Lỡ say…
Tháng tư, hết nắng hết mưa, trời xanh và tán cây cũng thế, như màu của những cánh diều xa. Nhung nhớ gì đâu, chỉ là thênh thang sắc nắng, mờ ảo lối đi về
Tháng tư, gió nhẹ nhàng thong dong khắp phố, khe khẽ những sâu lắng ngọt ngào, cho người, cho ta…
Một chút êm đêm, một chút hương, như một tách cà phê sữa, một chút đắng, một chút bùi ngùi.
Ta đi dọc chiều của phố, hương cà phê trong gió nồng đượm. Mùa yêu xưa xanh rêu mái ngói, góc phố buông mưa để bài thơ ai viết vội, ướt sũng nghĩ suy
Phố vắng, buồn len lén giữa những bước chân người, ô cửa lạc lõng giữa nền trời trống trải. Nín đi thôi, ngày mai nắng lại lên cho lời ru mềm như gió, như nỗi buồn không bao giờ có tuổi, như ta, như em…
Nghĩ suy rồi cũng sẽ lỗi thời theo năm tháng, giống như món đồ mua rồi để quên trong ngăn tủ, khi tìm thấy thì nó đã hết hạn từ lâu lắm. Thời gian lâu ngày đọng lại như những viên muối mỏng trong màu mắt, để những ánh nhìn thi thoảng mặn đắng xót xa…
Không biết còn gì trả lại không ngoài những bước chân cứ mãi xa dần, phai dần…
Nửa khuya người đi chùng chân bên góc phố, nghe tiếng ru chớm buồn giăng ngang đêm lạnh. Cung đàn còn dấu thơ, người cũ bước đã quên. Ai đưa ai về mà sao mắt xa xôi vậy…
Đêm phai như tiếng thở dài…
-St